D-Crew


Join the forum, it's quick and easy

D-Crew
D-Crew
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» Detective Conan - file 770
Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 EmptySun Jan 08, 2012 5:31 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 769
Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 EmptySun Jan 08, 2012 5:25 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 768
Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 EmptySun Jan 08, 2012 5:17 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 767
Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 EmptySun Jan 08, 2012 5:11 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 766
Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 EmptySun Jan 08, 2012 5:01 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 765
Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 EmptySun Jan 08, 2012 4:52 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 764
Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 EmptySun Jan 08, 2012 4:46 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 763
Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 EmptySun Jan 08, 2012 4:42 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 762
Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 EmptySun Jan 08, 2012 4:40 pm by 6-24-18-6-2

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

2 posters

Trang 2 trong tổng số 2 trang Previous  1, 2

Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sat Apr 02, 2011 11:38 am

First topic message reminder :

Tác giả: ai99
Nguồn: 4H
Summary : nhẹ nhàng, quá khứ và ký ức xen lẫn hiện tại. Nếu bạn chú ý đọc kỹ sẽ cảm nhận được cái hay của nó. ^^
NOTE: Chữ màu đen là hiện tại, màu tím là quá khứ.


CHAP 1: TỨ DIỆP THẢO

Tôi không thể bao giờ cũng cười như cậu nghĩ..

...
- Chúng ta đi tìm tứ diệp thảo đi!! - Cô bé hớn hở.
- Để làm gì? - Cậu bé nhăn nhó.
- Đi đi mà, đó là cỏ may mắn đó!! - Cô bé cầm tay cậu bé kéo đi.
- Cậu thật rắc rối!!..
...
- Đã tìm lâu thế mà không được. - cậu bé nhăn nhó.
- Không!! Tớ phải tìm cho được...
Trên cánh đồng có một cô bé đang lọ mọ từng bước chân, lật từng nhánh cỏ, và một cậu bé đang nằm dang tay đăm chiêu nhìn mảnh trời xanh..yên bình..

- Về thôi!! - cậu bé bật dậy.
- Một lát nữa!! - cô bé nài nỉ.
- Dứt khoát không!! - cậu bé cầm tay cô bé lôi đi..

Gió lay làm cả cánh đồng như gợn sóng nhè nhẹ, trong ánh hoàng hôn, hai đứa trẻ đang bước đi, trong đó đứa bé gái đang mỉm cười..mỉm cười...

...
- Này, mình đi theo với...Một cái bóng bé xíu đuổi theo một cái bóng bé xíu...
- Rắc rối!! - Cậu bé phán đúng hai chữ rồi lại cặm cụi bước đi.
- Chờ với!! - Co bé chạy lẽo đẽo, bước chân ngắn cũn...cậu bé cũng chẳng chậm lại.
- Cậu đi đâu vội thế??
- Tìm cỏ ba lá! - Cậu bé trả lời.

Một nụ cười bỗng hiện trên môi cô bé.

...

- Muộn rồi về thôi!! Mặt trời đi ngủ rồi...
- Không! Tôi phải tìm cho bằng được!!
- Mình về thôi!!
- Cậu thật lằng nhằng đó!! Muốn về thì tự về một mình đi. Có phải tôi bắt cậu đi theo đâu!! - cậu bé nhíu mày.
- Vậy thì...tôi về!! - cô bé bực tức quay lưng đi...
Đêm hôm đó có một cô bé trằn trọc không ngủ được...
..."Cậu ấy có giận mình không nhỉ?"...

Sáng sớm mai, khi mặt trời vừa thức giấc đã thấy một cái bóng nhỏ cắm cúi trên cánh đồng cỏ...

- Tặng cậu tứ diệp thảo. Đừng giận mình nữa nhé!!

Cậu bé nhíu mày...

- Đừng giận mình nữa!! Cô bé nài nỉ...rồi dúi vào tay cậu bé cánh tứ diệp thảo vừa được ép cẩn thận.
- Tôi không cần nữa!!
- Tại sao không??
- Vì chị ấy không cần nữa, có người đã tặng chị ấy vào sáng nay rồi...

...Thì ra là thế...

Cô bé im lặng quay lưng đi, không nói gì nữa...

" Luôn luôn là thế, luôn luôn là chị ấy. Tại sao??
Có phải vì chị ấy không đi theo cậu như tôi??
Có phải tại vì chị ấy không chỉ cười với cậu như tôi??
Có phải vì chị ấy không mến cậu như tôi??
Vậy thì tôi sẽ học cách ghét cậu để cậu mến tôi nhé..."


Cô bé mỉm cười...một nụ cười buồn...



Được sửa bởi 6-24-18-6-2 ngày Sun Apr 10, 2011 11:56 am; sửa lần 1.
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down


Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:28 am

CHAP 18: THÁCH ĐẤU

Kí ức.....
Thằng nhóc từ ngày làm lành hôm nói với cô bé lời xin lỗi vụng về ấy thì suốt ngày đi theo cô bé....
Và không biết tự lúc nào...
Có một cô bé cứ luôn đuổi theo cậu bé và một thằng nhóc luôn đuổi theo cô bé...
Khi nào cũng thế...
-Chị lúc nào cũng Dương Minh, Dương Minh... - Thằng nhóc mỏ chu lên giận dỗi, còn rê ra hai từ Dương Minh. Nhằm trêu tức cô bé.
Cô bé bất chợt đỏ mặt. Nhưng phía sau lưng, cậu bé ấy chỉ im lặng không nói gì, vẫn là cái vẻ thờ ơ ấy.
Chỉ có hai đứa ngốc kia...
Đứa đỏ mặt và đứa bực tức khó chịu ...
...là cô bé và thằng nhóc...
Rốt cuộc vẫn luôn luôn là thế....

...
-------------------------------------------------------------------------------------------------

-Tôi đi rồi chị sẽ mừng lắm phải không? - thằng nhóc vênh mặt , cộng với cái mũi hếch lên, bỗng chợt cô bé đang rơm rớm nước mắt òa khóc thật to.
-Ax?- thằng nhóc bối rối tại vì nghĩ mình làm cô bé khóc.-Này, tôi đâu có nói gì chị đâu nhá!!
Chị ngốc.
Cô bé vẫn nước mắt tèm nhem trên gò má hồng hồng...
-Oa...em không được đi, em là em trai của chị mà!!!oaoa......
-Tôi đã nói rồi, tôi không phải em trai chị mà!!
Cô bé lại càng khóc to hơn.
Thằng nhóc ngày càng thêm lúng túng...
Cô bé giữ tay thằng nhóc không cho nó kéo cái va li để đi theo mẹ.
-Oa.....Không được đi..oaoa.......
-Chị thật là ngốc!! -thằng nhóc nhíu mày.
-Chị không ngốc...,oa..-cô bé vẫn nói xen kẽ dòng nước mắt- em không được đi!!!
Trong giây phút ấy...
Thằng nhóc bỗng đưa tay ra,hơi vươn người lên xoa xoa đầu cô bé ...
Cô bé vẫn khóc.
Nó bối rối, không biết làm sao, lấy tay níu đầu cô bé xuống, thơm lên má...
-Chị ngốc, tôi sẽ quay lại mà...
-Oa...oa...oa......
Rồi thằng nhóc kéo cái vali theo mẹ nó...
Đi qua một người...một người im lặng chứng kiến tất cả cảnh đó nãy giờ, một người vẫn luôn đưa ánh mắt thờ ơ với mọi việc, chỉ đơn thuần có mặt trong bối cảnh này vì bị một cô bé ngốc nghếch kéo đi chia tay đứa em họ...
-Tôi sẽ trở về và lúc ấy chị ấy sẽ chỉ đi theo tôi thôi!!- Thằng nhóc nói, và quay lại nhìn cô bé đang khóc một lần nữa...
Trong bóng tối hơi khuất , hình như cậu bé ấy vừa khẽ nhếch mép thì phải...
Một cái nhếch mép...mà được thằng nhóc hiểu như lời chấp nhận thách đấu...
Rõ ràng là cậu bé ây không thờ ơ như bản thân cậu nghĩ...
Bỡi cái nhếch mép ấy chính cậu cũng không rõ ràng...
Cuối cùng.
Một mình cậu còn lại trong căn phong với một cô bé đang khóc.
Nhìn cô bé ngốc ấy nức nở...
"Mình đâu có cần con nhóc rắc rối này đi theo đâu chứ."
"Ngôc nghếch."
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:28 am

CHAP 19: NỤ HÔN ĐẦU


"Thích con nhỏ này ư?"
"Không bao giờ."
Con bé Điệp Linh bây giờ dường như không thể hiểu nổi bản thân mình nữa, nó không hiểu tại sao nó cữ nghĩ mãi tới những lời Dương Minh đã nói lúc ban trưa cùng cái nhếch mép ngạo mạn ấy...Nó không thể hiểu nổi nó nữa rồi...đang chờ đời cái gì khi đó và tại sao tim lại khẽ nhói lên khi đó... Nó cũng không thể hiểu nổi nữa, con người trước mặt...hình như...có đối với người đó....có cái gì khác với những điều thường ngày nó hằng nghĩ...
Con người trước mặt- Dương Minh - Vẫn cái vẻ lạnh lùng như xưa nay vẫn thế, và cao ngạo...dĩ nhiên ... dù gì đi nữa, thì Dương Minh vẫn là Dương Minh.
...
Con bé Điệp Linh lấy làm lạ là không biết vì lý do gì tới giờ này mà nó vẫn còn yên bình cho được, tên ấy vẫn mải miết bước tiếp nãy giờ mà không hề một lần quay lại, cũng chẳng nói thêm điều gì, điều đó làm con bé có cái cảm giác như đang bị trói với một quả boom khổng lồ đang lăm le nổ bất kì lúc nào...Tốt nhất là con bé cầu trời đừng có một ai, hay bất kì cái gì, hay một hành động ngốc nghếch nào của bản thân châm cái ngòi nổ ấy.
Dương Minh vẫn mải miết nghĩ về thằng nhóc lạ...nghĩ về thái độ cũng như những câu nói của tên ấy... Hắn không thích thằng nhóc đó, ghét tên con trai dám cầm lấy tay bên kia của con bé mà níu lại...Không thích cái thái độ của thằng nhóc ấy, đối với con bé như một người quen thân từ lâu lắm rồi... Không thích cái thái độ và vẻ mặt hớn hở của con bé lúc ấy ở bên cạnh thằng nhóc lạ...Và hắn không thích, à , đúng hơn là ghét nụ cười vui vẻ đó, nụ cười mà dường như từ lâu lắm rồi, khi đối mặt với hắn , con bé không bao giờ có...lâu lắm rồi......
Và hắn ghét... vì hai kẻ đó đã dám ôm nhau ngay trước mặt hắn...
Và hắn ghét...
Bỗng nhiên một tờ báo rơi vào trước mặt hắn.
Tờ nhật báo "Dương Minh"...
Nói một chút về tờ báo này, đây là một tờ nhật báo nổi tiếng của trường ra đời cách đây hai năm. Nó đã đưa lại cho câu lạc bộ báo chí nói riêng và toàn trường nói chung một khoản lời không nhỏ và tờ báo đặc biệt hút khách mọi lứa tuổi, từ già tới trẻ, từ nam tới nữ từ các bà chuyên buôn dưa lê , bán dưa hấu cho tới các nhà đại gia có con gái dưới 20 tuổi , đặc biệt là những nhà đang ngấp nghé cái ghế thông gia nhà họ bạch. (Lạy chúa...Dương Minh mới có mười tuổi thôi à).Ngoài ra tờ nhật báo còn được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế cho các tập đoàn hàng đầu trên thế giới và tỉ phú dầu lửa... nhằm đưa lại cho họ những thông tin tức thời và giá trị để đánh giá người không lâu nữa sẽ ngồi vào ghế tổng giám đốc DL...Điều đó đã chứng tỏ một điều lớn lao răng báo lá cải cũng khá là có giá...à quên...cũng rất có giá là đằng khác, miễn là cho tới khi nó còn cung cấp cho người ta những tin vịt và nhưng tấm ảnh mỗi ngày của Dương Minh, bất cứ ở đâu trong trường và bất cứ khi nào(do các kí giả báo chụp trộm), và miễn là khi tờ báo còn nói xấu đủ điều về con bé Điệp Linh. Nói tới con bé, thật là không công bằng chút nào, nhẽ ra con bé phải được chia một khoản tiền thỏa đáng bởi cái công nó xuất hiện trên tờ báo mỗi ngày cho người ta cạnh khóe...(="=), Vô hình chung cái tên Điệp Linh và Dương Minh đã thành một cặp từ bao giờ...ở đâu người ta nhắc tới Dương Minh thì đảm bảo trong câu sau của họ sẽ nhắ tới điệp Linh như thể một ác qủy luôn ngấp nghé để mà xơi thịt thiên thân đẹp đẽ của họ bất kì lúc nào...
Vâng...
Có lẽ hôm nay CLB báo đã sai lầm khủng khiếp...Lạy trời, đây là ngày tàn của họ...
Nhật báo Dương Minh, số 412, ngay bìa báo là tấm ảnh to đùng mà không biết phóng viên nào nhanh nhẹn đã bắt được : Thái tuấn đang hôn lên má con bé Điệp Linh.
Công nhận, thời gian rất phù hợp...vị trí rất phù hợp và địa điểm chụp cũng rất phù hợp. Ảnh rất nét.
Và Dương Minh thì đang sôi lên.
Dĩ nhiên, điều gì tới sẽ phải tới...
Con bé từ sau nhìn lén lên phía trên, thoáng liếc thấy tờ báo, nó cũng ghé cổ vào xem.
-Chà...họ chụp cái này lúc nào thế nhỉ?Nhìn cũng nét ghê đó!!Công nhận mình ăn ảnh ghê!!-Con bé vừa nói vừa cười.
Dương Minh nhìn cái vẻ mặt tươi cười của con bé lại càng thêm bực.Đúng là không biết xấu hổ.
-Haha...con bé vừa cười, vừa giật tờ báo trên tay Dương Minh- cho tôi mượn tí nhé, xem cái mặt thằng Thái Tuấn... mà công nhận, nó càng lớn cũng càng đẹp trai ăn ảnh ghê!! Hồi nhỏ chụp ảnh với nó mặt nó chỉ đăm đăm thôi...
"Lại còn hồi nhỏ."
-Ha...mà đưa nó bức ảnh này, có khi nó sẽ đỏ mặt đấy...à không...-con bé vẫn một mình luyên thuyên- chắc chắn sẽ đỏ mặt cho...
Nhưng lúc đó miệng con bé bị chặn lại...
Dương Minh đang hôn...hôn nó...một nụ hôn thật sự...tay Dương Minh giữ lấy đầu của nó, ép mặt nó sát lại gần và không thể nào quay đi...không thể nào xô ra...mắt con bé mở to...lúc này đây...khuôn mặt Dương Minh thật gần...Lần đầu tiên nó gần tới vậy...Nụ hôn...có một chút gì đó như bắt buộc...cưỡng ép...nhưng cũng có một chút gì đó...vị ngọt...
Nụ hôn....hình như có vị gì đó của Dương Minh lắm lắm...
Nụ hôn kéo dài...Tay Dương Minh vẫn giữ lấy đầu nó...
Mấy giây nhỉ...mấy phút...hay bao lâu...chỉ biết nó bất ngờ đến không tưởng nổi và kéo dài...
-Cậu...-Bỗng con bé xô Dương Minh ra...khuôn mặt nó vẫn còn đỏ ửng...
Nó nhìn Dương Minh, vẫn thế, vẫn là sự hiện diện của cái nét cao ngạo lạnh lùng ấy...chẳng là gì hơn...Và kẻ ấy vẫn đang đưa đôi mắt vô cảm nhìn con bé...
Kẻ đó, nó thật sự không hiểu tại sao lại như vậy...
Cũng đúng thôi, chính kẻ đó cũng không hiểu nổi mình...
Hình như chỉ là một phút của sự quá phẫn nộ...
Phải thế không...
-Cậu...- Đó là nụ hôn đầu của tôi đấy...!!
-Có thật thế không?
Nghe cái giọng khá là lạnh lùng của Dương Minh, nước mắt con bé như muốn trào ra...
-Cậu nghĩ tôi là loại gì hả??
-Chỉ là một nụ hôn thôi.-Nói rồi, Dương Minh quay lưng bỏ đi...
Sao chứ, con bé đứng đó như trời trồng, tại sao chứ, đáng lẽ người bỏ đi phải là nó...
-Dương Minh, cậu quá đáng lắm rồi đấy...Bất chợt...nước mắt nó trào ra...
Nó không phải là một con bé dễ khóc...mà hình như nó đâu bao giờ khóc...
Tại sao...
Cái giọng lạnh lùng ấy còn văng vẳng đâu đó...
"Có thật thế không?"
Nụ hôn đầu đời của tôi đấy...
..........................................
Dương Minh.
Mình sao thế này? Mình đã làm gì? Tại sao mình lại hôn con nhỏ đó?
Mà thôi, chỉ là một nụ hôn thôi...



-Khoan đã!-Chiếc bánh chưa lên tới miệng đẽ bị cô bé cảm lại-Đây là quà cảm ơn của mình.
Và nhanh chóng, cô bé vươn qua cậu bé, hai đôi môi chạm vào nhau...mắt cậu bé mở to vì bất ngờ.
..Nụ hôn như cơn gió thoảng...nhẹ nhàng...
Nụ hôn ấy có vị bánh rán Đô rê mon.......



"Đó chẳng phải là nụ hôn đầu của cô đâu, Điệp Linh..."
Cái dáng ấy vẫn ngạo mạn bước đi...
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:29 am

CHAP 20: HAI NGƯỜI...



"Chỉ là một nụ hôn thôi." ...
Trống vừa reo, con bé đã vội vã chạy ra khỏi lớp, trái hẳn với trước đây, dĩ nhiên điều đó làm một người chú ý, nhưng tất cả dấu hiệu bểu lộ sự chú ý của kẻ ấy, đơn giản chỉ là một cái nhìn lãnh đạm về hướng con bé ấy vừa khuất đi mà thôi. Dĩ nhiên rồi, Dương Minh thì mãi là Dương Minh, một nụ hôn có là gì đâu cơ chứ...
Nhưng...có thật thế không?
Cũng khó biết...kẻ ấy chẳng bao giờ để lộ cho người khác biết mình đang nghĩ gì, và kẻ ấy thực sự cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa ...
Chẳng hiểu vì sao khó chịu khi thấy tấm hình ấy...
Chẳng hiểu vì sao đã hôn con bé đó...
Chẳng hiểu vì sao khó chịu khi nghe con bé nói đó là nụ hôn đầu đời của mình...
Chẳng hiểu vì sao lại lạnh lùng quay lưng bước đi trước...
Nhưng lời giải đáp rất đơn giản, chỉ là kẻ ấy không chấp nhận và không thừa nhận mà thôi...
Và cuối cùng lại thế...
"Chỉ là một nụ hôn thôi."...
Dương Minh vẫn mãi là Dương Minh, luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, tới mức không hề biết mình đã vô tình làm tổn thương con bé ấy...
Con bé Điệp Linh...
Đứng trước cổng trường chờ đứa em họ và nhớ lại...hình ảnh lúc đó...mùi vị lúc đó...từng đường nét của con người lạnh lùng ấy...dường như cứ bám riết lấy con bé không chịu buông...
Tại sao? Tại sao nhỉ?
Khuôn mặt ấy lần đầu tiên gần thế...
Tại sao nó lại đỏ mặt?
Thấy rõ từng đường nét đẹp đẽ lạnh lùng......
Tại sao tim nó lại đau?
Nụ hôn...có một chút gì đó như bắt buộc...cưỡng ép...
Tại sao nó lại khóc?
...nhưng cũng có một chút gì đó...vị ngọt...
Tại sao con người ấy lại có thể lãnh đạm tới vậy?
"Chỉ là một nụ hôn thôi."
Hình như với người ấy một nụ hôn thì chẳng là gì cả...
Giống như một trò giễu cợt vậy, lại một trò chơi ác ôn để hành hạ con bé chăng....??
Phải rồi...
"Chỉ là một nụ hôn thôi."...
Con bé cũng tự lẩm bẩm lại...
"Chỉ là, chỉ là một nụ hôn thôi..."
"Chỉ là một nụ hôn thôi..."
...
-Chị sao thế?
Con bé ngẩng lên, là thằng nhóc Thái Tuấn, nó đã đứng trước ặt con bé tự lúc nào, đang căng đôi mắt khó hiểu nhìn con bé.
-Ra rồi à nhóc?
-Tôi đang hỏi chị sao thế mà?
-Không sao, chị đang chờ nhóc nè...
-Đừng gọi tôi là nhóc!!-Thằng nhóc cáu bẳn.
-Ax??Là nhóc thì mới gọi là nhóc chứ!!-Con bé khỏ nhẹ lên đầu thằng nhóc.Nó chau mày...
-Đấy, tôi đã cao hơn chị rồi, chị phải vươn người để gõ đầu tôi đấy thôi!!
-Nhóc thì mãi là nhóc thôi!!-Con bé cười...-Ấy ấy, Thái Tuấn...Chờ chị với!! Giận rồi à??
-Đấy, thấy chưa..-Thằng bé bước những bước nhanh và dài- chân chị còn ngắn hơn chân tôi nữa đấy!!
-Ax...Vậy thì thế này!!Để xem nhá!!-con bé vừa chạy lên vừa nắm lấy tay thằng em.....
...
Có một người đã chứng kiến tất cả.
Tay vô thức nắm chặt lại...
Bước vào xe...lạnh lùng...
Nhưng...
Kệ.
Kẻ ấy còn mặc kệ được tới bao giờ?
Còn lãnh đạm được tới bao giờ?
Giới hạn ở đâu?
....
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:29 am

CHAP 22.1: BẮT ĐẦU NGÀY MỚI

Chuông reo....và y như rằng con bé chuồn lẹ...
Hiển nhiên mà... "Tam thập lục kế, tẩu vi thượng kế" ^^
Có một kẻ nhìn cái bóng nhỏ ấy khuất sau cánh cửa và mỉm cười...nhẹ nhàng...
1s...2s..3s...
Nụ cười ấy chuyển thành một cái nhếch mép...
Có ai thấy giây phút khi thiên thần biến thành ác qủy chưa nhỉ? ^^
Không biết kẻ ấy đang nghĩ gì...
...
--------------------------------------------------------

6h sáng ngày thứ bảy.
-Chị!!Dậy đi chứ!!- thắng bé Thái Tuấn lay lay con bé.
-Im cho chị ngủ.
Con nhóc miệng nói mắt vẫn nhắm tịt, trùm chăn lên mặt.
-Dậy!!-Thằng nhóc hét.
Vô ích.
-Mẹ chị bảo dậy, có khách kìa.
-Kệ họ.-Con bé vẫn nửa nói nửa mơ...
-Này...tôi đếm đến ba không dậy thì...
...
-CHỊ CÓ NGHE KHÔNG HẢ???- Thằng nhóc bực tức hét...bó tay cái con nhóc ham ngủ nướng...
-Im lặng.
-TÔI ĐẾM ĐẾN BA KHÔNG DẬY THÌ ĐỪNG TRÁCH ĐÓ!!!
Con nhóc vẫn im lặng như thách thức.
-Một.
...
-Hai.
...
-Ba.
Và...
Thằng nhóc lật chăn ra, cúi đầu xuống, nơi chỉ cách vài phân là mặt con bé...
...................
Lúc ấy...thằng nhóc đã chứng kiến tất cả...
Tại sao cứ là anh ta...chị đã quên anh ta rồi mà? Tại sao vẫn cứ đi theo kẻ đó?Tại sao??
Tại sao?
Nó bất lực, khoảng cách tứ nó tới chổ hai người ấy quá xa, cho dù nó có chạy cũng không thể tách họ ra được....Nó biết điều đó. Răng nghiến chặt...
"Tại sao chỉ lại để anh ta hôn?"
...
..................
...

-Chị đừng quên, tôi cũng là con trai...
...
-Cậu làm gì ở đây?-Bất chợt giọng của Dương Minh. Thái tuấn nhìn về phía cửa.
-Anh làm gì ở đây?
-Tôi hỏi câu này trước cơ mà?
-Tôi phải hỏi anh câu này mới đúng.
-Cậu tại sao ở trong phòng này?-Dương Minh lạnh lùng.
-Vì tôi đang đánh thức Điệp Linh.
-Đánh thức?
-Ừh.
-Tôi thấy cậu định làm gì.-Dương Minh cười khẩy, tuy vậy , tay nắm chặt lại.
-Hôn chị ấy.- thằng nhóc hơi bối rối và mặt đỏ lên nhưng cũng trả lời đầy ương ngạnh và chỉ tay vè phía con bé Điệp Linh đang...say mê ngủ.
Dương Minh đang bực tức, đúng thế, đang bực tức vì một tên nhóc con ngang ngạnh và một con bé ngốc suýt bị hôn mà vẫn ngủ ngon lành, mắt vẫn khép chặt.
-Cô...Dương Minh tiến lên mấy bước ...Thái Tuấn đứng bật dậy khỏi giường dang tay ra cản lại.
-Anh lại đây làm gì?
Dương Minh không buồn trả lời.
-Tôi không cho phép lại đây, chị ấy đang ngủ.-Thằng nhóc cáu bẳn, đúng thế, nó đang không muốn ai lại gần thiên thần đang ngủ của nó, nhất là kẻ ấy.
-Tôi sẽ đánh thức cô ta.
CHAP 22.2: Ngày mới.
Dương Minh tới đón nó vào buổi sáng......Biết ngay là chuyện không lành chút nào...Vậy đấy...Đầu tiên là thức dậy với một cú ngã đau điếng ở dưới chân giường và khuôn mặt đầu tiên mà con mắt ngái ngủ của nó bắt gặp ngay trong hoàn cảnh đó không ai khác chính là thủ phạm vừa kéo cái chăn của con bé , kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang nhìn con bé chằm chằm, như thể đang nhìn một con vịt đang cố học đòi con chó con mà xoay lòng vòng để tự cắn cái đuôi của nó vậy, thế đấy, ... một cái cười khẩy chào buổi sáng, quả là một dấu hiệu khá là khả quan cho một ngày mới "tuyệt vời" , à không , hình như không phải một mà là hai ngày lận cơ đấy, hai ngày lận!! Hai ngày dã ngoại với lớp!!
Điều thứ hai của một ngày mới "tốt lành" à?? Ừm...nó đang được ngồi cùng bàn ăn sáng với người thừa kế tương lai của tập đoàn "DL" trong căn bếp nhỏ xíu nhà mình (nói một cách lịch sự là phòng ăn) và thưởng thức món bánh rán Đô-rê-mon tuyệt vời của mẹ (có thật thế không??) , điều mà trích như bản trường ca của mẹ nó từ sáng tới giờ thì quả là một vinh-hạnh-lớn-lao...




Ông trời hình như cũng khá là trớ trêu thì phải...Con bé Điệp Linh không hiểu nổi tại sao cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch chuyên ăn sơn hào hải vị mà lại chịu ăn món bánh thường dân của mẹ nó mà không chê bai lấy một câu hay thậm chí còn ăn còn rất ngon lành nữa, tuy đây không phải là lần đầu tiên con bé thấy cậu ta "nuốt" món đó (lần trước có ăn "cướp" của con bé một lần rồi mà T^T ) nhưng cứ nghĩ là quá tam ba bận... ai ngờ... điều này có thể nói là "hợp khẩu vị" chăng?? Ừm...cho dù là gì đi nữa thì cái chuyện đó đối với con bé Điệp Linh chẳng đáng vui chút nào...mẹ nó đang lấy hết tất cả những chiếc bánh rán được mà "tấp" vào đĩa Dương Minh, Thái Tuấn thì dường như không thích món bánh này lắm nên không nói, thằng bé đang nhởn nhơ gặm từng chiếc trong đĩa bánh của mình,nhưng đĩa của con bé thì...chỉ có đúng một chiếc!!Một chiếc thôi đấy!! Một chiếc nhỏ nhất và hình như là thành phẩm tồi tệ nhất của mẹ!!! Có vị khét!!!
-Mẹ à!!-con bé lên tiếng- Tại sao của con ít như vậy nè?
-Thôi...cố ăn đi con à...-Mẹ con bé chặt lưỡi.
-Mẹ chẳng công bằng chút nào!!- Con bé ngán ngẩm nhìn vào mẩu bánh của mình rồi nhìn sang cái đĩa đầy ắp của Dương Minh, hắn vẫn còn xơi ngon lành. Cuối cùng ,con bé hiểu được kêu ca với mẹ nó cũng vô ích, liền nhìn sang thằng em ở bàn đối diện. Nhưng Thằng em cũng khá là vô tình, rốt cuộc chỉ thè lưỡi ra mà trêu...
-Không ăn nữa!! Con bé xô ghế ra định đứng dậy...
Bất chợt trong giây phút đó, có hai cái bánh rơi vào cái đĩa của con bé, một từ Dương Minh và một từ Thái Tuấn. Con bé không thể tin vào mắt mình. Hai kẻ đó sao ý nhỉ, một kẻ vẫn ngồi ăn như chưa có gì xảy ra...còn một kẻ thì hếch mũi: "Dẫu sao tôi cũng không thích lắm, nên nhờ chị xử lý đó!!"
...
Một Dương Minh đang nghĩ gì?
Một Thái Tuấn đang nghĩ gì?
Mặc kệ...
Một con bé vẫn ngon lành ngồi ăn hai chiếc bánh "lộc bất tận hưởng"...
...Chào ngày mới...
Sẽ là một ngày...à không...hai ngày tốt lành đây...^^
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:29 am

CHAP 23: "Snow White"

-Wa!! Đẹp qúa!!-Con bé Điệp Linh reo lên khi nhìn ra cửa sổ.Mấy cô nàng tiểu thư và mấy tên tiểu công tử chỉ biết kêu ca nãy giờ rốt cuộc bây giờ cùng im lặng mà há hốc mồm vì cảnh đẹp... nhưng duy chỉ có một kẻ thì không.
-Ngốc nghếch.-Dương Minh nhướn mày lên.
-Này, có liên quan gì tới cậu chứ?
-Nhìn cô rất ngốc. Đừng có ngoác miệng ra như thế!-Dương Minh nhăn mày khó chịu.
Về phần con bé Điệp Linh, sau khi nghe Dương Minh tả lại bằng hai chữ "ngoác miệng", bông dưng nó thấy mình...ngốc thật.
Thấy cái vẻ không mấy "bình thường" của con bé, Dương Minh bất giác bật cười mà chính bản thân cũng không rõ. Lại thế, lại một nụ cười nửa miệng như diễu cợt. Ừh, Dương Minh mà, có vẻ như thế cũng đã là quá hậu hĩnh rồi...đúng vậy, tất cả thế đã quá hậu hĩnh cho một con bé ngốc nghếch đã dám quên hắn...
"Ừm, con nhỏ ngốc nghếch..."
Có lẽ cái thằng bé Dương Minh trước đây, cái thằng bé mà suốt ngày bị con bé ngốc đó cầm tay mà kéo đi chẳng thể nào ngờ rằng có ngày cái con bé đó lại quên nó... lại luôn cố vùng vẫy để trốn khỏi bàn tay của nó
Hình như cái thằng bé Dương Minh ấy...
...từ bao giờ nhỉ...?
Đã nghĩ...
...con bé đó bên cạnh mình là lẽ đương nhiên...
Lẽ đương nhiên?
...

Kí ức...
...Gió khẽ thổi...
Trên cánh đồng xanh...
Có hai đứa trẻ...
Cô bé đang ngồi ... ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh lộng gió...
Cậu bé đang nằm ngửa và kê hai tay ra sau đầu...mắt nhắm nghiền lại...
-Trời đẹp thật đó...Dương Minh!! Đừng có ngủ nữa mà!!
Cậu bé vẫn chỉ im lặng...chẳng có một dấu hiệu nào đang nghe cả.
-Ngủ rồi à?
Cô bé nhìn cậu bé...mỉm cười...
Hàng mi dài khép lại với nhau... tóc mai hơi dài phủ xuống...
-Này , Dương Minh, tớ gọi cậu là bạch tuyết nhé...-Cô bé lém lỉnh hất một sợi tóc vướng trên hàng mi dài...
-Da trắng như tuyết...tóc đen như gỗ mun....- cô bé mỉm cười ngắm nhìn khuôn mặt của cậu bé...
Gió thổi...
Lay động cả cánh đồng cỏ như gợn sóng...
Êm đềm...
...nhẹ nhàng...
-Tớ rất thích cậu...Dương Minh...
Cô bé mỉm cười...chắc mẩm là cậu bé ấy không nghe thấy đây mà, nên mới bạo dạn thế...
Lời nói...gió sẽ cuốn bay đi...
"Là bí mật của gió...gió nhé...."
...
Trên cánh đồng cỏ có một cậu bé đang nằm...
Hàng mi dài khép chặt...
Nhưng cậu bé ấy chẳng hề ngủ như cô bé bên cạnh nghĩ...
Cậu bé ấy đã nghe hết tất cả...
Nhưng vẫn chỉ im lặng...
"Con nhóc phiền phức."




...
Bây giờ...có một con bé Điệp Linh đang... đầu óc quay mong mòng vì không biết làm thế nào vì một cái lý do rất đỗi "đơn giản" : Dương Minh đang gục đầu lên vai con bé mà ngủ.
Còn con bé thì đang hứng chịu mấy cái lườm nguýt của cả lũ con trai lần gái, kể cả mấy lời xỉa xói từ xa của các tiểu thư...
"Ờ...đấy, cậu chủ Dương Minh yêu quý của mấy người đang ngủ trê vai ta đây...có giỏi thì lại mà thức hắn dậy đi!!"-con bé banh mắt, thè lười như trêu điên cả bọn.
Nhưng rất tiếc, chẳng ai có cái gan đó cả... Ai mà dám thức cậu chủ của tập đoàn DL dậy cơ chứ...Kể cả lũ trong lớp và...kể cả con bé.
Hắn vẫn gục đầu trên vai con bé...
Hàng lông mi dài khép chặt...
Tóc mai phủ xuống...
"Bình thường đáng ghét thế... nhưng phải công nhận, khi ngủ hắn giống thiên thần thật!!"
"Ax...mình sao thế này? " -con bé tự cốc vào đầu mình - "Đừng có để vẻ mặt hắn lừa chứ!! Hắn là ác quỷ đội lốt đấy!!"
Dương Minh vẫn ngủ...
Hàng lông mi dài khép chặt...
Tóc mai phủ xuống...
Hình như...yên bình lắm lắm...
Trong giấc mơ ấy của Dương Minh...
Có một cô bé lém lỉnh hất một sợi tóc vướng trên hàng mi dài của cậu bé...
-Này , Dương Minh, tớ gọi cậu là bạch tuyết nhé...
...
-Da trắng như tuyết...tóc đen như gỗ mun....
CHAP 23.2: "Snow White"
Trong giấc mơ ấy của Dương Minh...
Có một cô bé lém lỉnh hất một sợi tóc vướng trên hàng mi dài của cậu bé...
-Này , Dương Minh, tớ gọi cậu là Bạch Tuyết nhé...
...
-Da trắng như tuyết...tóc đen như gỗ mun....
...
---------------------------------------
Nguyên cái sự việc ấy rốt cuộc chẳng là gì với hắn cả. Dù cho cả cái hội cắm trại đang nhao lên, không ai không biết rằng Dương Minh đang gục đầu trên vai con bé không-đội-trời-chung mà ngủ những một tiếng ba mươi phút. Chỉ đơn giản, Dương Minh vẫn là Dương Minh, vẫn cứ xỏ tay vào túi quần mà bước đi như thường.
Tuy nhiên cái con bé đó thì không bình thường tí nào, cái việc làm "ghế tựa" bất đắc dĩ làm vai của nó mỏi nhừ, hơn nữa... đấy, nhìn vào thì biết, Dương Minh rốt cuộc vẫn chỉ là Dương Minh thôi, không xỏ tay vào túi quần mà bước đi sao được, khi mà tất cả hành lý của cậu chủ này đang yên vị trên lưng con bé.
-Nhanh lên.- Dương Minh quay đầu lại, nhướn mày nhìn con bé "nô lệ" đang gồng mình gắng sức trong đống hành lý .
-Nặng lắm à?
-Không nặng thì cậu lại mà xem này, mà cậu bỏ cái gì trong hành lý mà vừa cồng kềnh vừa nặng thế này?
-Chẳng có gì.
Nói xong Dương Minh quay đi, nhưng nếu để ý một chút thì trên khuôn mặt có một nét cười phảng phất.
Không xa phía sau, một vệ sĩ của Dương Minh đưa cái nhìn đầy ngụ ý nhìn người còn lại...
"Cậu chủ hiểm thật, hóa ra lý do sang hôm nay đòi chúng ta nhét đá vào ba lô là để như thế!!!"
...

Dương Minh là Dương Minh, mãi mãi chẳng ai đoán được...nhưng mà... hình như không phải thế...
...
-Này.
-Gì? - Con bé nhìn sang Dương Minh miệng vừa gặm một miếng bánh to đùng.
-Cô đâu cần ăn kiểu như thế. Nó đâu ngon tới vậy.- Dương Minh, ngược lại, vẫn chẳng đụng một tí nào tới phần cơm hộp mà đầu bếp đã chuẩn bị riêng.
-Dĩ nhiên rồi, câu đâu có vất vả như tôi chứ!! Với lại lúc sáng cậu đã ăn một đĩa bánh doremon đầy rồi mà!- Con bé Điệp Linh nhăn nhó như thể giải thích với một đứa bé một điều-mà-ai-cũng-biết.
Dương Minh, người từ trước tới này ghét nhất bị người ta xem là trẻ con nay lại bị con nhóc "oắt con" nói với cái giọng như thể lại làm hắn thêm bực mình.
-Này. Vừa nói Dương Minh vừa vươn người qua cạp một miếng bánh thật to đang ăn dở trên tay con bé.
-Á Á Á!!! Sao dám gặm bánh của tôi hả??- Con bé Điệp Linh hét lên dãy nảy.
-(...)
Dương Minh chỉ nhai như thể không để ý tới con bé đó.
-Này, không lẽ cậu không được người ta dạy rằng không được ăn tranh bất kì cái gì mà người khác đã ăn giở sao??
Dương Minh vẫn nhai.-(...)
-NÀY!!!!- Con bé vẫn hét lên không chịu tha.
Nuốt ực một cái, Dương Minh gọn lỏn:
-Cô thật phiền. Nô lệ.
Ờ đấy, không biết ai mới là phiền ấy nhỉ...Nhưng rốt cuộc Dương Minh vẫn chỉ là Dương Minh mà thôi... Tuy nhiên...con bé Điệp Linh thì lại khác, có một dấu hiêu nho nhỏ dù cho con bé không nhận ra nhưng khi Dương Minh ghé sát mặt nó để"tính" gặm cái bánh trên tay nó, bất chợt, tim khẽ thót llên một cái kì lạ...
-Mà nô lệ...- Dương Minh bất chợt...
-Gì nữa đây?- Con bé nhăn nhó...một lần Dương Minh gọi nó là một lần "chẳng lành" chút nào.
-Đi lấy nước đi!! Gần đây có suối.
-Trong ba lô cậu không có nước à?
-Không có. Chỉ có nước uống thôi.
-Thế cậu cần nước làm gì?
-Rửa tay đó. Ngốc.- Lần này tới lượt Dương Minh nói như đang dạy một đưa trẻ một điều hiển nhiên lắm.
-Suối gần lắm, tự ra mà rửa.
-Không . -Dương Minh nhíu mày. Đi hay không, nô lệ?
-Xì...- con bé đứng dậy, nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng ăn nốt. Rồi lếch thếch vác cái chai rỗng đi.
Có những điều chờ đợi phía trước...chẳng ai biết cả...
Nhưng một Dương Minh lạnh lùng đang nhìn cái bóng nhỏ nhắn bước đi, điều đó ai cũng có thể thấy...
Khuôn mặt ấy phảng phất một nét cười, không phải là cái nét cười thiên thần mà Dương Minh hay sử dung làm "vũ khí", cũng không phải là cái cười khẩy "đáng ghét" thường ngày...
Nét cười đó cao ngạo...
Nhưng nó... bình yên...
"Cái bánh lúc nãy cũng đâu có tệ..."
"Con nhóc phiền phức..."
Có những điều chờ đợi phía trước...chẳng ai biết cả...
Điều gì tới sẽ phải tới...
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:30 am

CHAP 24: NIỀM TIN VÀ GIÓ...


Ký ức...
Gió thổi, dường như trên cánh đồng xanh ấy bao giờ gió cũng thổi thì phải...
Cô bé lén nhìn sang cậu bé. Cậu bé đang ngồi đó, cái vẻ trầm tư suy nghĩ cho biết cậu chẳng hề biết gì tới cái ánh mắt quan tâm của cô bé, hay có khi, cậu thật ra chẳng thèm để tâm ...
Gió lại thổi, cả cánh đồng cỏ khẽ lay như gợn sóng...nhẹ nhàng...
Gió vẫn thổi...
Hình như trên cánh đồng xanh ấy bao giờ gió cũng thổi thì phải...
-Oa...gió dễ chịu thật, ở đây bao giờ cũng có gió Dương Minh há!! -Cô bé mỉm cười, bỗng nhiên đứng bật giậy dang tay đón lấy gió, hít một hơi thật sâu như thể để gió hòa vào...
Cậu bé ấy chỉ im lặng, vẫn im lặng, không thèm nói gì, nhưng đối với cậu bé ấy, im lặng nghĩa là đồng ý... Đúng vậy, dường như trên cánh đồng xanh này bao giờ gió cũng thổi...
Nó làm cho cậu luôn nhẹ nhàng..., đó là lý do tại sao cậu lại thích cánh đồng này tới thế...
Nhẹ nhàng...
Cả hai im lặng ngắm nhìn bầu trời xanh trong gió...
Bỗng một lần nữa, cô bé lên tiếng phá tan khoảng không gian im lặng, cô bé đó là thế, với cậu bé ấy, cô bé luôn là một cô bé ồn ào...
-Dương Minh, chắc chị ấy đi mà không nói cũng có lý do...- cô bé ngập ngừng...
Cậu bé lúc bấy giờ mới rời mắt khỏi bầu trời xanh, nhíu mày nhìn cô bé.
-Ừhm ...vì thế- hít thêm một hơi sâu để lấy can đảm - cậu đừng có buồn.
Cậu bé đó chẳng nói gì, cũng đứng dậy, như thể vừa bị cô bé làm cụt hứng vậy, mặc dầu... rõ ràng chẳng có gì thay đổi cả.
-Cậu về à?- Cô bé hỏi.
Không nói gì, cậu bé bước đi.
Gió vẫn thổi...
-Không phải việc của cậu. Rồi tôi sẽ tìm ra chị ấy.-Cậu bé ấy không thèm quay lại, cái giọng vẫn lạnh lùng và cao ngạo như xưa nay.
Cô bé không nói gì, ừm, có vẻ như cô bé ấy đã lo những điều không nên lo, lại cứ lo rằng cậu bé ấy sẽ buồn cơ chứ, hình như cô bé ấy ngốc thật...
...
Cô bé chạy theo cậu bé , dù đã bị cậu bé bỏ rơi lại một đoạn khá xa...
-Này, Dương Minh, nếu... - Cô bé hơi ngập ngừng, có vẻ như cô bé lại sắp hỏi một câu ngốc nghếch nữa rồi, nhưng không hiểu sao, cô bé ấy vẫn tiếp tục... - ...nếu...một ngày tớ sẽ biến mất như chị ấy, cậu cũng sẽ đi tìm chứ? - Cô bé ấy hỏi với một ít tin tưởng , và cả đôi chút hy vọng nữa.
Gió vẫn thổi, cứ thổi...
Cậu bé quay lại. Và rồi lại quay đi nhanh chóng.
-Phiền phức.
Gió vẫn thổi, dường như trên cánh đồng ấy gió luôn thổi thì phải... gió nhẹ nhàng...
Cô bé nhìn một lần nữa, cả bầu trời... cả cánh đồng... và cả gió...
Cô bé ấy đang mỉm cười thì phải, tay dang ra đón lấy gió, nhẹ nhàng...
"Có lẽ cậu ấy sẽ không tìm rồi, nhưng có cần đâu chứ, khi mình mãi mãi ở bên cậu ấy..."
-Phải rồi- Cô bé hét to quyết tâm- mình sẽ mãi mãi ở bên cậu ấy!!!
"Bởi vì... cậu ấy sẽ chẳng tìm mình nếu mình đi đâu..."
Gió thổi... dường như trên cánh đồng ấy luôn có gió thì phải...
...thì phải?.......

...

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
...

Cậu bé ấy lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời...
Cánh đồng cỏ...
Cậu bé ấy dường như vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn im lặng , cao ngạo và lạnh lùng như thế, điều duy nhất thay đổi, phải chăng là cậu bé ấy dường như đơn độc hơn...
Hôm nay, không có cô bé ấy, cái cô bé ồn ào, phiền phức, ngốc nghếch...
Cậu bé vẫn lặng ngắm bầu trời...
Bất chợt cậu bé ấy đứng dậy, bực dọc...
"Con bé đó..."
Hôm đó hình như không có gió... nhìn bầu trời xanh dường như cũng chẳng làm cậu bé đó có thể dễ chịu...
"Tại sao nó dám quên mình?"
Bất chợt trong tâm trí cậu bé ấy hiên về, câu hỏi ngốc nghếch ấy...

...
-Này, Dương Minh, nếu...- Cô bé hơi ngập ngừng, có vẻ như cô bé lại sắp hỏi một câu ngốc nghếch nữa rồi, nhưng không hiểu sao, cô bé ấy vẫn tiếp tục... - ...nếu...một ngày tớ sẽ biến mất như chị ấy, cậu cũng sẽ đi tìm chứ?
...
"Vậy thì...câu trả lời của tôi là : Chẳng bao giờ đâu."
"Đúng vậy, mình ghét con nhỏ ngốc nghếch đó..."
"Chẳng bao giờ..."
"Ngốc nghếch."
Hôm đó hình như không có gió...
Cánh đồng cỏ không có gió...
Chẳng thể nào...
...làm người ta dễ chịu nổi...
Hình như... chẳng phải gió bao giờ cũng thổi...
...
Có thật cậu bé ấy sẽ chẳng bao giờ đi tìm không?
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:31 am

CHAP 25: ÔNG CỤ NON



Dương Minh, mới tí tuổi đầu mà tính nết chẳng thua gì các cụ già, giống như bây giờ là một ví dụ điển hình...kẻ ấy đang thưc sự không hiểu tại sao người "lớn" lại bày ra cái trò đi "tìm hiểu thiên nhiên" này làm gì, và hắn cũng chẳng thể nào hiểu được cái vẻ vui thú trên gương mặt "lũ con nít" cùng tuổi.
-Đâu có vui tới thế.- Thằng bé nhìn cái con bé bên cạnh , đang có cái vẻ hớn hở lắm lắm.
-Chỉ có cậu mới không vui thôi!!
Cả lớp được giáo viên đưa tới một cái hồ lớn tuyệt đẹp, được bao quanh bởi những bờ cây xanh mát được điểm xuyết bởi những bông hoa trắng tinh khiết và cả những khóm hoa vàng như phản chiếu ánh mặt trời...nước trong hồ xanh và long lanh đến kì lạ, mang lại cho người ta cái cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu, nhưng chũng tươi mới và đầy sức sống, tới mức mà Dương Minh, cái kẻ lạnh lùng nhất cũng lại và ngưởng mặt lên trời, như muốn ôm và cảm nhận hết cái bầu không khí trong lành đấy.Hình như...thiên nhiên vốn dĩ là một phép màu...
-Đó, thấy chưa!!- Con bé hét lên như thể bắt được "quả tang" vậy - Cậu cũng thích mà!!
-Vậy tại sao tôi không thể thích? - Dương Minh hỏi ngược lại, ngang bướng.
-Vậy mà ai vừa mới bảo không vui? - Con bé hếch mũi.
Thằng bé ấy thè lưỡi như trêu tức:
-Đó là hồi nãy thôi, bây giờ thì khác rồi. -Nói xong, kẻ đó lại xỏ tay vào túi quần và bước đi, trên khuôn mặt còn phảng phất một nụ cười "đắc thắng".
Bỗng nhiên tiếng cô chủ nhiệm gọi lại:
-Nhanh lên, hai nhóc kia.
-Vâng. - con bé lẽo đẽo chạy lên.
-Chỉ còn hai đứa là chưa phân thuyền nữa thôi, vậy hai đứa ngồi một thuyền nhé!! - cô giáo mỉm cười.
-Không, thưa cô...-con bé Điệp Linh định ********, nhưng chưa gì, miệng nó đã bị tay của Dương Minh chặn lại. Thằng bé mỉm cười với cô giáo:
-Vâng ạ.
Rồi nắm tay con bé kéo đi, để lại đằng sau cô giáo trẻ đang...cảm động:
-Ôi, đúng là một đứa trẻ ngoan.

-Cậu định làm gì? - Con bé bị kéo xuống thuyền và tay hãy còn vung vẩy, chống đối.
-Yên không chìm cả hai bây giờ, xấu xí.

-Cậu nói gì??- Con bé bùng lên, đứng bật dậy, con thuyền nhỏ chao đảo.
-Chẳng nói gì cả. Dương Minh thè lưỡi lần thứ hai trong ngày...-mà...cậu đừng nghĩ rằng nếu rới xuống hồ tôi sẽ cứu đó!! Vậy nên ngồi yên đi.
Con bé bực mình ngồi xuống, quả thật, nó là đứa duy nhất trong lớp không biết bơi, và... nhìn cái kiểu "đẩy" thuyền của Dương Minh thì chứng tỏ hắn không có khá chút nào.
Chiếc thuyền cứ xoay vòng vòng tại chỗ.
-HAHAHA- Con bé Điệp Linh cười vang vào cái mặt "lúng túng" của Dương Minh lần đầu tiên nó thấy. Các nhóm khác đều đã cách bở một đoạn khá xa chỉ trừ có hai đứa.
Thằng bé rõ ràng gặp khó khăn nhưng vẫn không bỏ cuộc, cầm cái chèo, quật tới tấp vào nước.
-Không phải vậy!!-Con bé hét lên.- Cậu ngốc thật đấy, không thấy thầy giáo chèo đều tay sao, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi, cho mái chèo ngập xuống, đẩy luồng nước về phía sau...
Dương Minh "cặm cụi" nghe theo, và quả thật cái thuyền của hai đứa bon bon chạy. Hắn mỉm cười, một nụ cười thích thú thực sự trên khuôn mặt, và con bé Điệp Linh bỗng nhận ra nụ cười đó.
-Cậu...Con nít vẫn là con nít thôi, cho dù có "vờ" lạnh lùng và "người lớn" đi nữa.
Dương Minh hiểu câu nói đó, ngay lập tức thu lại cái vẻ thích thú trẻ con của mình. Và khuôn mặt, quay trở lại cái nét cao ngạo thường trực. Hắn bao giờ cũng là một người khó hiểu như thế, chẳng ai có thể hiểu được.
Bỗng nhiên một khoảng im lặng khác thường.
Nắng chiều vàng lạt nhưng cũng đủ làm mái tóc đen của Dương Minh như lấp lánh...
-Này...- con bé buột miệng...- tôi gọi cậu là bạch...
-Bạch Tuyết? Không đâu. -Dương Minh nhăn mày.
-Ủa, sao biết tôi muốn gọi cậu là Bạch Tuyết hay thế? - Con bé tò mò.
Câu hỏi làm Dương Minh hơi bất ngờ.

...
Cô bé nhìn cậu bé...mỉm cười...
Hàng mi dài khép lại với nhau... tóc mai hơi dài phủ xuống...
-Này , Dương Minh, tớ gọi cậu là bạch tuyết nhé...-Cô bé lém lỉnh hất một sợi tóc vướng trên hàng mi dài...
-Da trắng như tuyết...tóc đen như gỗ mun...
...

-Bởi vì...-Dương Minh lẳng lặng...- Trước đây có một con bé ngốc nghếch đã nói như thế.
Lại im lặng...
Dương Minh, hình như nó đã quên mất cái con bé trước mặt là cái con bé dám quên nó...
-Cô...
-Cái gì?
-Ngốc nghếch.
Gió nhè nhẹ và mặt nước vẫn long lanh...
Ngốc nghếch....
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:44 am

CHAP 26: GẶP NẠN



Dương Minh đúng là một kẻ thất thường, điều đó không ai có thể phủ nhận.
Hắn bống nhiên đòi về sớm .Và con bé Điệp Linh, nó không hiểu sao nó cũng bị kéo đi theo.
-Cậu hay thật, không muốn chơi cũng để tôi ở lại chơi với cả lớp chứ!!
-Không nói nhiều, về ngay!!- Dương Minh nhìn vào mắt con bé , và con bé hiểu dường như, đó không phải là một trong những trò đùa quái dị của hắn.
-Chúng ta bị theo dõi.-Hăn thẳng thừng.
Ngay khi ra khỏi tầm mắt của giáo viên, cả bốn cùng chạy...
...
-Đã báo cho quản gia và cảnh sát chưa?- Dương Minh hỏi, một trong hai người vệ sĩ trả lời.
-Rồi, thưa cậu.
Một trong hai lên tiếng:
-Tại sao chúng ta không đối mặt với chúng?
-Bởi vì...tiếng thở của Dương Minh bắt đầu gấp gáp, nhưng giọng nói vẫn còn bình tĩnh đến lạ thường -Bọn chúng đã có sắp đặt trước nên chắc đoán được thực lực của chúng ta bây giờ.
-Sắp đặt?
-Lát nữa tôi sẽ giải thích. Nhanh lên!!
Cả khu rừng , lúc nãy khi con bé Điệp Linh đi qua nó còn cảm thấy đẹp đẽ , long lanh với những tia sáng lấp lánh đan vào kẽ lá, nhưng dường như bây giờ, cảm thấy nó rậm rạp và dường như có nhiều bí ẩn, cả những nguy hiểm đang chờ đợi nữa.
Dương Minh cảm thấy bàn tay ướt mồ hôi của con bé bên cạnh. Thế cũng đúng, con bé đó có được đào tạo từ nhỏ để tránh những việc bất ngờ như thế này đâu, và hắn tự trách mình đã quá chủ quan. Vốn dĩ từ trước tới này, hắn không tham gia vào bất kỳ chuyến tham quan nào với học sinh trường cả. Chấp nhận chuyến đi hôm nay quả là một sai lầm. Bọn kia hẳn đã có sắp đặt trước mới chon đúng thời điểm vào chuyến đi hôm nay.
Gọi cho quản gia, báo cho ông ta biết chúng ta đã sẽ tạt theo hướng tây nam của khu rừng để đề phòng ,mai phục ở đường mòn chính!- Dương Minh liến thoắng ra lệnh.
Tiếng chân nghe sát đằng sau...
Nhưng...
Người vệ sĩ không làm gì cả.Hắn đứng lại.
-Tại sao tao phải nghe lời mày?
Hắn...
Ngay lập tức hai người vệ sĩ của Dương Minh lao vào nhau.
-Cậu chủ, người cứ chạy trước đi. Tôi sẽ cầm chân hắn. - Người vệ sĩ già nói dọng dứt khoát, vẻ cương nghị hiện trên khuôn mặt rám nắng và những vết nhăn từng trải.
-Ông không đánh nổi tôi đâu. Đừng quên, tôi cũng đủ khả năng để làm vệ sĩ của thằng nhóc.
-Mi...-nhưng ông không thể nói gì hơn , vì ngay lúc đó, bọn kia đã duổi kịp lúc, người về sĩ ngay lập tứ và nhanh chóng rút về, che chắn trước mặt Dương Minh, cả ba người đúng về hướng mặt đối mặt với chúng.
-Bọn mày thua rồi- tên vệ sĩ trẻ tiến lên, hăm dọa. Nhưng Dương Minh, không biết tự lúc nào, đã rút súng ra, thằng nhóc đã kịp lên đạn trong lúc lộn xộn vừa nãy, bước qua một bên và nhắm vào mục tiêu. Tiếng súng vang lên phá vỡ khu rừng yên tĩnh. Tên phản bội ngã xuống.
Nhưng ngay lúc đó, cả bảy tên còn lại cũng chĩa súng vào ba người.
-Đầu hàng đi. Bọn mày nghĩ có thể thoát ở cái chốn khỉ ho cò gáy này sao?- Hắn nhếch mép.-Và...bọn tao cũng có súng.
...
Cả ba bị xách tới một cái lều nhỏ. Bọn chúng khóa tay Dương Minh và Điệp Linh lại với nhau.
-Bọn mày bắt tao nhằm mục đích gì?
-Im đi thằng nhóc! Tại sao tao phải trả lời mày hả?- Tên có vẻ là người đứng đầu trong bọn chúng lên tiếng xấc xược.
-Tại sao chúng ta không đưa người cho bọn kia?-Một thằng khác hỏi.
-Bọn nó chưa trả tiền.
-Thì sao?
-Đồ ngu!! Phải tiền trao cháo múc chứ!!- Hắn bực dọc vì sự dốt nát của thằng em. Điệp Linh để ý thấy, dù là trong lúc đó, tưởng chừng như ngàn cân treo sợi tóc, trên nét mặt của Dương Minh vẫn có một nét cười khinh miệt lướt qua.
Cả hai tên đó bước ra khỏi lều.
-Khi bọn chúng vừa đi, cả hai đưa tiến lại gần vệ sĩ già, Ông ta bị thương ở tay trong cuộc đọ súng..
-Ông ấy...-con bé hốt hoảng, nhưng lúc này là lúc nó không thể khóc, ông ấy không sao chứ?
-Bị ngất vì mất máu quá nhiều thôi.-Dương Minh nói, vừa xé một cánh tay áo và giúp ông ta băng bó.
-Cậu có vẻ thạo quá nhỉ?
-Tôi được học để bảo vệ bản thân trong những lúc thế này.-Dương Minh nói- Không giống như cô.
Phải rồi, con bé nhớ ra, hắn từ trước tới giờ đều thế, sống trong thế giới luôn đề phòng người ta sẽ bắt cóc hay sát hại mình bất cứ lúc nào. Có lẽ, đó là lý do hắn luôn mang cái vẻ lạnh lùng và bình tĩnh.
-Không sao chứ? Dương Minh bất chợt hỏi khi nhìn sang con bé.
-Không sao.- Con bé lắc đầu.-hình như có người đứng đằng sau chúng thì phải.
Không hiểu sao Dương Minh bật cười. Kẻ đứng sau chúng có vẻ là một đứa thông minh mới sắp xếp được như thế, nhưng hắn đã lầm khi chọn lũ này.
Con bé nhìn Dương Minh, hắn dường như vẫn đang tính toán.
-Xem ra chúng ta phải chờ tới tối rồi. Người tôi ra lệnh báo tin là tên phản bội lúc nãy, nên có lẽ quản gia vẫn chưa biết gì về việc này đâu. Nhưng ắt hẳn giáo viên sẽ gọi báo cho ông ta ngay khi phát hiện chúng ta mất tích.
-Tại sao lúc nãy chúng ta không ở lại? Có giáo viên vẫn an toàn hơn?
-Đồ ngốc. Cô nghĩ bọn họ chống lại bọn này được à? Còn cả lũ học sinh. Ở lại chỉ tội gây nguy hiểm cho họ thôi.
Con bé nhìn Dương Minh, khuôn mặt dó đang cực kỳ nghiêm túc.
-Ngoài cửa có bốn tên cánh gác, và bọn chúng có súng. Tốt nhất chúng ta cứ ở đây và chờ đợi. Đằng nào ông ấy vẫn còn bị thương. Ít nhất thì bọn chúng không có ý giết chúng ta.
Hình như ngoài lều, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, và cứ mỗi lúc, khi gió đập vào lều , cứ nghe như những nguy hiểm đang chập chờn...chờ đợi...
-Này...tôi có thể...ngồi sát cậu hơn được không?- Con bé Điệp Linh hơi ấp úng...
Dương Minh nhìn nó.
-Tôi...đừng hiểu nhầm, chỉ là như thế sẽ cảm giác an toàn hơn thôi.- Con bé chông chế vội vã.
-Ngốc xấu xí. - Bất chợt Dương Minh lại thè lưỡi ra, làm cái điệu bộ trêu tức không biết đã học ở đâu, con bé Điệp Linh bật cười.
...
-Mà...tại sao, tôi cũng bị xem vào việc của cậu vậy?
-Bởi vì chúng có thể bắt cô để ép tôi nếu tôi chạy một mình. Ngốc.
-Tôi với cậu đâu có quan hệ gì. Con bé hếch mũi.
-Nhưng cô là điểm yếu của tôi.
Bất chợt cả hai im lặng.
Điệp Linh, con bé hơi bất ngờ trước câu trả lời của Dương Minh, và chính Dương Minh cũng thế, hắn cũng không ngờ trong một giây nhanh chóng hắn lại trả lời như vậy.
"Con bé đó là điểm yếu của mình ư?"
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:44 am

CHAP 27 : ĐÓNG LẠI VÀ MỞ RA

27.1.
Điệp Linh, con bé hơi bất ngờ trước câu trả lời của Dương Minh, và chính Dương Minh cũng thế, hắn cũng không ngờ trong một giây nhanh chóng hắn lại trả lời như vậy.
"Con bé đó là điểm yếu của mình ư?"

...

Thời gian trôi qua, dường như chậm, rất chậm...

Màn đêm đã buông xuống nếu người ta không kể tới một vài tia sáng yếu ớt và tàn lụi cuối cùng của mặt trời. Màn đêm trong cái khu rừng này, có lẽ điều gì sẽ xảy ra chẳng ai có thể biết được, gió cứ từng hồi rít lên như thể đang rình rập vậy, tinh quái và nguy hiểm...
Bao lâu nhỉ? Cả hai cứ ngồi thế và im lặng thế, cổ tay vẫn bị còng, tạo ra một mối liên kết nho nhỏ giữa hai người, đủ để làm con bé Điệp Linh an tâm, và nhịp tim mỗi lúc lại gấp gáp tới khó thở, bởi con người cứ luôn yên lặng và cao ngạo ấy, đã lỡ nói ra một câu chẳng nên nói:
"Nhưng cô là điểm yếu của tôi"
Chẳng ai có thể hiểu nổi Dương Minh.
Hắn vẫn lạnh lùng.
-Này... cậu có...sợ không?- con bé ấy lại hỏi, phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng.
Dương Minh, hắn không trả lời, điều đó làm cho con bé có cảm thấy mình ngốc nghếch, hắn nhìn vào mắt con bé, cái ánh nhìn như thể xoáy sâu vào tâm can, như thể sự trừng phạt dành riêng cho đứa con gái tò mò.
Phải rồi, Dương Minh, hắn thì sợ cái gì cơ chứ...
"Nhưng cô là điểm yếu của tôi..."
-Này...Dương Minh, nếu...-Con bé ngập ngừng...- nếu một ngày... tôi biến mất cậu sẽ đi tìm chứ?
Bất chợt lúc đó, ánh mắt Dương Minh thay đổi, hắn quay mặt đi nhanh chóng về một hướng khác...

-Này, Dương Minh, nếu... - Cô bé hơi ngập ngừng, có vẻ như cô bé lại sắp hỏi một câu ngốc nghếch nữa rồi, nhưng không hiểu sao, cô bé ấy vẫn tiếp tục... - ...nếu...một ngày tớ sẽ biến mất như chị ấy, cậu cũng sẽ đi tìm chứ?

Hắn nhếch mép lạnh lùng, trả lời cái câu hỏi mà ngày hôm ấy hắn đã không trả lời rõ ràng.
-Chẳng bao giờ đâu.
Ngốc nghếch...
...
-Đứng dậy!!! Đi theo tao!!
-Đi đâu?
-Có người cần gặp tụi bay!!-Hắn liến thoắng, cái kiểu "nói quách cho xong". Đang chờ tụi bay ở lều bên kia đó.
-Ai? - con bé hỏi. Nhưng tên ấy càu nhàu, chỉa súng vào đầu con bé Điệp Linh khó chịu:
-Nhanh!!!
Cả hai đứa đứng dậy, tuy nhiên, cánh cửa lều lại một lần nữa mở ra, và hai người khác bước vào...
Bóng đêm phía sau...
Tối rồi...
Khu rừng lạnh ngắt...
Gió vẫn thổi, rít lên từng hồi, đập vào căn lều nhỏ như gào thét, như dọa nạt...
Điều gì sẽ tới...và sẽ đi?
...

Một trong hai người vừa bước vào, hắn có vẻ từng trải chẳng thua gì vệ sĩ của Dương Minh, tuy nhiên dường như khuôn mặt bặm trợn hơn rất nhiều. Hắn gắt với tên mập hồi nãy như đuổi chó:
-Không cần thiết nữa, chúng tao muốn nói chuyện với bon nhóc lều bên này, mày cút ra đi!!
Thằng mập đó, nét cay cú hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng hắn vẫn "ngoan ngoãn" nghe lời.
Cửa lều một lần nữa mở ra và khép lại.
Bốn người, mặt đối mặt...
Im lặng bao trùm...
Mắt Dương Minh nãy giờ vẫn chỉ dán vào người thứ hai.
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:44 am

27.2
Con bé ấy có quen người đó không nhỉ, nhưng đầu nó bắt đầu nhói lên khó chịu, nó đào bới trong ký ức, chẳng thể nào nhớ nổi người ấy là ai, nhưng rất quen...
Và nó lại càng sợ hãi, sợ hãi một điều gì đó mà nó không thể hiểu, một nỗi sợ hãi mông lung nào đó chẳng liên quan tới cái tình cảnh dầu sôi lửa bỏng của hiện tại...
Tay run lên...
Còn Dương Minh, hắn biết rõ người đó hơn ai hết.
Chò dù hình bóng ấy đã thay đổi theo thời gian, cao hơn và xinh đẹp hơn, nhưng nét mặt vẫn không đổi, vẫn là cái nét mặt dịu dàng, đến mức mà Dương Minh, hắn tưởng như người ấy sẽ cười ngay sau đó, như thể trước đây...
Nhưng không...
-Quả là trái đất tròn...Dương Minh! -Người ấy cất giọng lạnh băng- À không, phải nói là cậu chủ nhỏ của tập đoàn DL chứ nhỉ?
-Chị...
-Không ngờ phải không? Đến cả tôi cũng không ngờ cơ đấy. -Cô ta nói một cách máy móc, rồi ngồi xuống cái ghế gần đó.
Con bé Điệp Linh nhìn sang Dương Minh.
Dương Minh vẫn đứng đó, trong một giây, con bé đã nghĩ rằng kẻ ấy không còn bình tĩnh, nhưng rồi, Dương Minh, hắn lại trở lại cái nét lạnh lùng, dường như lạnh lùng hơn cả sự lạnh lùng vốn có.
Dương Minh mãi mãi vẫn là Dương Minh.
-Tại sao lại là chị?
-Mày biết không? Câu hỏi đó trước đây năm năm tao cũng đã tự hỏi, tại sao lại là tao .Nhưng lúc đó, không ai trả lời tao cả, một con bé đang sống yên lành với bố mẹ, bỗng nhiên phải chạy trốn vì gia đình phá sản, sống chui lủi, chật vật. Cha tao sa lầy, mất hết chí hướng, rượu chè, cờ bạc. Chỉ còn mỗi mẹ tao lao lực. Và vì thế, bà ấy chết.
Nói tới đó- cô ta giọng như khản đi. Nuốt ực những giọt nước mắt, cô ta tiếp tục.
-Nhưng may sao ông trời có mắt, những ngày tháng chui lủi của tao kết thúc, ba tao, ông làm một vố làm ăn lớn và được một ông chủ lớn người Mĩ trọng dụng, ông ta giúp đỡ ba tao xây dựng lại cơ nghiệp.-Cô ta cười.- Nhưng mày biết không? Mẹ tao chết vì lao lực đó là điều tao mãi mãi chẳng thể quên, và những tháng ngày bẩn thỉu tồi tệ đó, tao vẫn nhớ, nó làm rách nát tâm hồn tao...
-Tao tới đây để trả thù. Để hành hạ đứa con đáng tự hào của Bạch gia.
Dương Minh, hắn vẫn im lặng, theo như tính toán. Hắn cần kéo dài thời gian, người của hắn sẽ đến.
-Cô định hành hại tôi bằng cách nào?
-Mày nghĩ xem...-Cô ta nhếch mép.Rồi liếc về phía Điệp Linh, con nhỏ đó vẫn bám theo mày như ngày xưa nhỉ?
-Mày nghĩ sao nếu nó quằn quại ngay bên cạnh mày?-Cô ta cười , độc ác.
-Cô ta không liên quan gì tới tôi cả!!-Dương Minh hét, hắn đọc được sự nham hiểm trong ánh mắt đối phương.
-À, tao quên mất, mày vẫn như xưa nhỉ, hắt hủi con bé đó, vậy nên, nếu có làm một phát đạn ngay giữa tim nó, chắc mày cũng không nghĩ gì đâu, phải không?
Không khí căng thẳng. Đâu đó ngoài kia có những tiếng xào xác và âm thanh không rõ...
Tay Dương Minh bất chợt nắm lấy bàn tay ướt đẫm của Điệp Linh.Hắn đang lo lắng cho con bé.
Đứa con gái lên đạn.
Dương Minh nhìn chằm chằm vào đối phương, lạnh ngắt.
Bàn tay hắn nắm lấy tay con bé Điệp Linh đang run sợ.Xiết chặt.
Còn Dương Minh?
Hắn có bình tĩnh?
Thực sự Dương Minh hắn có biết sợ chăng?
Có, hắn biết, hắn biết sợ. Hắn sợ con bé ấy lại một lần nữa biến mất.
"...cô là điểm yếu của tôi..."
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:45 am

CHAP 28: ĐẾN VÀ ĐI


-À, tao quên mất, mày vẫn như xưa nhỉ, hắt hủi con bé đó, vậy nên, nếu có làm một phát đạn ngay giữa tim nó, chắc mày cũng không nghĩ gì đâu, phải không?
Không khí căng thẳng. Đâu đó ngoài kia có những tiếng xào xác và âm thanh không rõ...
Tay Dương Minh bất chợt nắm lấy bàn tay ướt đẫm của Điệp Linh.Hắn đang lo lắng cho con bé.
Đứa con gái lên đạn.
Dương Minh nhìn chằm chằm vào đối phương, lạnh ngắt.
Bàn tay hắn nắm lấy tay con bé Điệp Linh đang run sợ.Xiết chặt.
Còn Dương Minh?
Hắn có bình tĩnh?
Thực sự Dương Minh hắn có biết sợ chăng?
Có, hắn biết, hắn biết sợ. Hắn sợ con bé ấy lại một lần nữa biến mất.
"...cô là điểm yếu của tôi..."
Trong căn lều nhỏ, một sự im lặng bao trùm, năng nề và khó thở.
Cái sự nặng nề ấy dường như át hẳn những âm thanh bên ngoài...
Con bé Điệp Linh... nó sợ, nhưng điều nó sợ bây giờ không phải là do cái mũi súng đang chĩa chằm chằm vào trán nó, vào giữa mặt, và chuyển dần xuống hướng trái tim như đùa giỡn, mà điều nó đang sợ, lại là một nỗi sợ hãi miên man nào đó nó chẳng thể nào đoán nổi, và cũng chẳng thể nào nhớ ra, cho dù đã lục lọi hết những ngóc ngách tận cùng của đầu óc...
Người con gái đó biết nó.
Nhưng tại sao nó lại không biết nhỉ?
Có phải nó đã quên đi điều gì không đáng quên...
Không khí yên lặng, có vẻ như đứa con gái đối diện muốn kéo dài hơn cái việc đe dọa Dương Minh, để gặm nhấm cái cảm giác „trả thù" hoặc là...
Bàn tay đứa con gái đó đang run... bàn tay cầm súng đang run lên bần bật, lựa chọn có đi sâu vào tận cùng của cái ác hay không không phải là một lựa chọn dễ dàng...
Hận thù và lương tâm?
Giết ? Hay không giết?
Dương Minh , hắn nhận ra đôi tay ấy đang run, và hắn hiểu đó cũng là một điều có lợi cho hắn, cô ta vẫn đủ thông minh, và đủ lương tâm để không ra tay tàn sát tàn sát một sinh mạng vô tôi, nhưng hắn cũng chẳng chắc được, vì một điều đơn giản, con người đôi khi có những bộc phát chẳng kiểm soát nổi....
Tiếng gió đập vào căn lều...
Nhưng dường như, chẳng ai để ý tới điều đó nữa... Nó bị át bởi cái không gian nặng nề bên trong...
À không, trừ một người. Dương Minh , hắn vẫn luôn giữ cho đầu mình bình tĩnh và khả năng của mình nhạy bén nhất có thể, và hắn đang chờ đợi những kết quả từ những tính toán của hắn.
Một âm thanh nào đó nghe như tiếng cành cây gãy...
Ngoài ra, bên ngoài vẫn tĩnh lặng tới lạ thường...
Và một điều hắn thấy... Dương Minh....nhếch mép.
Chẳng ai có thể hiểu nổi Dương Minh.
Vẫn lạnh lùng...và cao ngạo?
Phải hay chăng?
Nhưng duy chỉ có một điều chứng tỏ...
Bởi nét mặt vẫn thế...
-Nếu có trách, thì trách Dương Minh.- Cô ta nói với con bé Điệp Linh.-Trước đây chị cũng đã rất yêu em như yêu thằng nhóc đó vậy, nhưng, xin lỗi...-như một sự biện minh cho những hành động mà cô ta sắp thực thi...
-Cô ta thì có thể trách tôi...nhưng chị thì không. - Câu nói đó, có thể dễ là một câu như đổ vào lửa, lại kèm theo cái nhếch mép của Dương Minh đáng ra lại càng tồi tệ, tuy nhiên, với những người hiểu được Dương Minh, thì điều đó lại cho kết quả ngược lại: Dương Minh- hắn chẳng bao giờ nói những điều thừa thãi.
Bốn mắt nhìn nhau... ánh mắt của Dương Minh, xoáy sâu vào tâm can cái kẻ ấy, ánh mắt như thể thâu tóm...
Đôi mắt đen ấy, lại một lần nữa nhấn chìm tất cả...
-Có những sự thật đằng sau việc công ty nhà chị phá sản năm năm trước, mà có lẽ bố chị suốt đời không kể cho chị. Có lẽ đó là lý do, ông ta đã sụp đổ và tiều tụy, vì chính ông ta đã giết ông ta.
Đứa con gái im lặng...hay chỉ có thể im lặng...
Dương Minh, vẫn giữ vẻ bình thản trên khuôn mặt, điều hắn cần là thời gian, và ... thời điểm.
-Công ty của bố chị, trước khi chuyện ấy xãy ra, đã đi vào tình trạng khốn đốn, khó mà cứu thoát, do ông ta, vì lợi lộc, đã bớt xén nguyên liệu trong một số lượng hàng lớn, và ngay khi chuyện ấy bị phát hiện, cổ phiếu của GM đã đồng loạt hạ giá, không ai thu vào. Các cổ đông hốt hoảng. Bố chị không còn khả năng chấn chỉnh lại công ty nữa, thất bại, lương cho nhân công nhiều ngày không trả. Và sự sụp đổ của ngành dệt may còn kéo theo sự sụp đổ trên lĩnh vực thời trang của GM. Có lẽ chị còn nhớ, GM là công ty chuyên về hai mặt đó đúng không? Đi lên từ ngành dệt và bước từng bước sâu vào thị trường thời trang, và sụp đổ cũng như thế.
Con bé nhận ra sự bất thường ở Dương Minh, có lẽ kẻ đây là lần đầu tiên nó thấy kẻ ấy nói nhiều như thế, trước đây, cho dù là đúng hay không, Dương Minh cũng chẳng buồn mở lời.
Có lẽ kẻ ấy đang tính toán gì đó... Tay vẫn nắm chặt tay con bé...
Nhưng dường như trừ con bé ấy ra, hai người kia chẳng để ý tới sự bất thường của Dương Minh, bởi vì tên kia , hắn không quen Dương Minh trước đây, và còn đứa con gái xa lạ, người ấy có lẽ vẫn chưa nguôi cơn bàng hoàng về những việc vừa nghe được...Tuy nhiên, tay vẫn lăm lăm cây súng, chĩa vào con bé...
-Bố chị , cho dù ông ta không công nhận, hay chị muốn phủ nhận đi nữa, thì việc ông ta bất tài, đó là điều không thể chối. Chính ông ta đã bôi nhọ lên MG, cái thương hiệu mà...ông ngoại chị đã cố gắng xây dựng.-Dương Minh, hắn lại nhếch mép, đó không hẳn là cái cười khẩy, cái nhếch mép so với cười khẩy, thì lạnh lùng hơn. Khả Mai- cô ta dường như bần thần vì những lời nói đó và cũng vì...Dương Minh...
Đúng hay sai?
Gió đập vào lều, có lẽ có lòng ai đó cũng đang gào lên như cơn gió vậy...
Đúng... hay sai?...
-Mày...nói dối!!!-DL đã nhấn chìm MG!!!-Cô ta nói, nhưng có vẻ giống như đang tự nói với bản thân mình...
Ngoài lều...
-Chúng tôi đã muốn cứu MG.
-Bọn mày chỉ nói thôi , đúng không? Bọn mày như thể bão, khi con thuyền của chúng tao đã bấp bênh... Và bọn mày lật nó!!
-Chị đang nói cái bản hợp đồng cuối cùng của MG? À không, bản hợp đồng của MG với Win mới là bản cuối cùng chứ nhỉ.
-Bọn mày hứa hẹn nhận ký bản hợp đồng, để đưa MG qua khỏi khó khăn, một hợp đồng mà chúng tao sống trở lại, một bản hợp đồng đủ để vực chúng tao lên hoặc... để xô chúng tao xuống.
-Đúng vậy.
-Và ngày ký hợp đồng, thì bọn mày lại từ chối thẳng thừng vì đã ký với một công ty khác.
-Chúng tôi đã nghĩ có thể cứu được MG, tuy nhiên chúng tôi làm sao có thể chắc chứ? Thương trường...
-Và bọn mày lật lọng?-Cô ta như rít lên, súng chuyển sang hướng Dương Minh.
Kẻ ấy vẫn nhìn như khiêu khích.
-Kẻ lật lọng, có lẽ là MG.
-Mi...
-Bố chị, trước khi kí với chúng tôi, lại nhận một lời mời béo bở từ Win, và nếu không có chuyện cổ phiếu Win hạ giá bất ngờ, thì người thừ chối trong ngày hôm đó không phải là chúng tôi.
Cô ta đứng như trời trồng , dường như không thể tin được, tay cầm súng hơi run lên, lỏng đi và chun xuống....
Đó là thời điểm.
Là cơ hội...
Dường như ngay vài giây tiếp theo , có nhiều điều đã xảy ra cùng một lúc, Dương Minh giơ chân đá văng cây súng ra khỏi tay, tên bặm trợn tiến lên, và rồi nhanh như cắt , hắn ăn trọn một đòn của người vệ sĩ già chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, và ngã lăn xuống đất.
Cả ba cùng chạy...
Đuổi theo!! Đuổi theo bọn chúng!! -Khả Mai hét lên, và cả lũ từ lều bên kia xông ra, đuổi theo.

Rừng đêm...

Tan vỡ...

Điều gì sẽ đến ...và sẽ đi?

...

Con bé nhìn Dương Minh, máu chảy dài từ một bên vai xuống.
Đỏ...
Dương Minh
Con bé khóc...đang khóc...
Kẻ ấy vẫn chỉ ngồi tựa vào xe, im lặng.
Vẫn cao ngạo...vẫn lạnh lùng...
Máu...
Kẻ ấy có đau không nhỉ?
Những tiếng nấc khan...

...

-Chẳng có gì đâu.- Kẻ ấy cười. Dương Minh đang cười cơ đấy...
Gục đầu vào vai con bé, kẻ ấy thiếp đi...

Máu vẫn chảy...
Đỏ... và uớt sũng...
Dương Minh mãi mãi chỉ là Dương Minh mà thôi...
Cao ngạo...
Lạnh lùng...
Phải là thế?
Mãi mãi chỉ là Dương Minh thôi...
...
Nhưng Dương Minh ...là như thế nào nhỉ?
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 11:47 am

CHAP 29: The Ending


Con bé nhìn Dương Minh, máu chảy dài từ một bên vai xuống.
Đỏ...
Dương Minh
Con bé khóc...đang khóc...
Kẻ ấy vẫn chỉ ngồi tựa vào xe, im lặng.
Vẫn cao ngạo...vẫn lạnh lùng...
Máu...
Kẻ ấy có đau không nhỉ?
Những tiếng nấc khan...

...

-Chẳng có gì đâu.- Kẻ ấy cười. Dương Minh đang cười cơ đấy...
Gục đầu vào vai con bé, kẻ ấy thiếp đi...

Máu vẫn chảy...
Đỏ... và uớt sũng...
Dương Minh mãi mãi chỉ là Dương Minh mà thôi...
Cao ngạo...
Lạnh lùng...
Phải là thế?
Mãi mãi chỉ là Dương Minh thôi...

...
Điệp Linh chờ trên ghế, nó không biết rằng nó đã ngồi như thế bao lâu.Ly nước cam mà người ta rót cho nó vẫn nguyên vẹn. Các giác quan của nó căng lên và lắng nghe từng động tĩnh. Nhưng vô vọng. Biệt thự nhà họ Bạch dường như chẳng ai có thời gian dành cho nó. Nếu ra khỏi căn phòng, nó tin rằng nó có thể nghe đôi chút về tin tức của Dương Minh, nhưng cái cách nhấn mạnh của bà quản gia lúc nãy, rằng nó đừng có dại dột mà đi lung tung trong cái biệt thự này,hay đặt chân ra khỏi vùng giới hạn. Và giới hạn của nó, dù lúc đó bà ta chỉ bóng gió , nhưng cho tới lúc này thì đã quá trõ ràng . Nó liếc nhìn người vệ sĩ đứng canh ngoài cửa phòng - bọn họ cứ như nó là người đã bắn phát súng đả thương Dương Minh vậy.
Nghĩ tới đây, con bé Điệp Linh lại thở dài. Cuối cùng nó vớ lấy cốc nước cam và nuốt lấy một ngụm. Nó không phải là người đã bắn viên đạn đó nhưng quả thật,vì nó mà Dương Minh bị thương, có khác gì nhau cơ chứ? Đáng lẽ người ăn phát đạn ấy không phải là Dương Minh...
"Viên đạn xé toạc cơn gào thét của gió rừng đêm lao về hướng Điệp Linh, con bé chẳng thể nào nhấc chân, vô vọng, sợ hãi...
Thằng con trai họ Bạch lao ra...
Suy nghĩ hay không suy nghĩ?
Máu...
Đỏ và ướt đẫm..."
Con bé đã thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ sau một thời gian dài căng các giác quan của mình lên, nó không thể kiểm soát nổi đôi mắt và cơ thể rũ xuống của mình nữa. Giấc ngủ tới chẳng như mong muốn...
...

Cánh cửa mở ra. Một kẻ bước tới.
Kẻ ấy khẽ cúi xuống, đặt môt nụ hôn lên gò má của đứa con gái đang ngủ.Một thoáng lướt qua, nhanh và nhẹ nhàng.
"Ngốc nghếch."

...

-Này...Dương Minh, nếu...-Con bé ngập ngừng...- nếu một ngày... tôi biến mất cậu sẽ đi tìm chứ?
-Chẳng bao giờ đâu.
...
" Chẳng bao giờ...
..................................................bởi vì...
.................................................. .............................chẳng bao giờ tôi có thể để cô biến mất một lần nữa. "

...

Trong giấc mơ có một con bé đang mỉm cười...
...

------------------------------------------------------------------------------------------------
Đó là tình yêu.
Cho dù kí ức của Điệp Linh có trở lại hay không, nếu bọn họ là của nhau, sẽ mãi thuộc về nhau...
Có thể có người đã từng không nhận ra, có thể có người đã từng "vô tình", có thể có người đã từng quên rằng họ đã yêu như thế nào, hay có thể có người đã từng phủ nhận tình cảm của mình hàng trăm lần đi chăng nữa... nhưng tình yêu vẫn hiện hữu ở đó...
Chỉ cần một người đưa tay ra...
Nếu bọn họ là của nhau...
...
...
Tôi khép lại một câu truyện...
Tôi để mở một kết thúc...
And...
.....................I hope with all my heart ....

.................................................. ....................that......

.................................................. ...................................you never forget this story...

................................................
...... .................................................. ..............................with them...

...
...
................................................
...... ...................................................................... The End.
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by Sandy Sun Apr 10, 2011 12:03 pm

dài kinh khủng @@

Sandy
Đã Tự Sát

Tổng số bài gửi : 302
Thành tích : 8025151
Điểm cộng từ admin : 0
Join date : 11/02/2011
Age : 29
Đến từ : tp.Hồ Chí Minh

https://d-crew.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by 6-24-18-6-2 Sun Apr 10, 2011 1:54 pm

dài nhưng mà hay Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 84280
sao tr nào c pót lên e cũng than dài nhỉ Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 84280
đọc có 1 tiếng là hết tr rồi, dài cái jề ??????? Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 84280
6-24-18-6-2
6-24-18-6-2
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 811
Thành tích : 268324
Điểm cộng từ admin : 213
Join date : 18/03/2011
Age : 29
Đến từ : Bình Thuận

Về Đầu Trang Go down

Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End] - Page 2 Empty Re: Girl and Boy - Hay lắm ^^ [End]

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Trang 2 trong tổng số 2 trang Previous  1, 2

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết